Lần đầu tiên chúng mình gặp nhau là khi ấy chú mình đã nhờ lái xe chở chú đi sang nhà em ăn tiệc, lúc ấy mới chỉ có chạm mặt nhau, đôi ba câu chào hỏi khi về.
Tưởng chừng như câu chuyện chỉ có tới đó nhưng không. Một khoảng thời gian sau đó chúng mình đã tìm Facebook của nhau và bắt đầu nhắn tin qua lại 1 khoảng thời gian. Lúc ấy dịch bệnh Covid đang bùng phát nên chúng mình cũng chưa thể gặp nhau nên hầu như chỉ có tương tác qua nhắn tin, gọi điện.
Tuy chúng mình mỗi người ở 1 thành phố cách nhau khoảng 45km nhưng ngay sau khi tình hình dịch bệnh bớt căng thẳng và giãn cách đã được gỡ bỏ, chúng mình đã lên lịch 1 buổi để gặp nhau.
Buổi hẹn đầu tiên của chúng mình rơi vào 1 ngày có mưa lớn kết quả là cả 2 đều bị ướt (cũng không biết ý ông trời là sao nữa). Có thể là ông đã khóc, khóc rất nhiều vì cảm động đôi bạn trẻ sau 1 thời gian đã được gặp nhau 🤣
Sau buổi hẹn hôm ấy, chúng mình cũng rất ít gặp nhau tại thời điểm đầu nhưng số lần chúng mình gặp nhau bắt đầu tăng dần, thực sự là mình không ngại đường xa, đích đến là trái tim em nên đi mấy cũng thấy gần 😜
Thế là vào 1 ngày đẹp trời, trời quang mây tạnh, mình quyết định cầm trên tay bó hoa tươi tặng em kèm nói lời tỏ tình với em
Sau 1 khoảng thời gian chưa đủ dài nhưng cũng không hề ngắn. Mình đã quyết định lên kế hoạch để cầu hôn em vào chính ngày sinh nhật của em tại nhà hàng Haidilao vì em rất thích ăn Haidilao.
Trái với suy nghĩ của mình em sẽ vui mừng và bật khóc vì xúc động chớ thì em lại đứng hình khoảng chứng 2s như kiểu ủa gì dị, chuyện gì đang xảy ra dị? 🤨
Chuyện kể ra thì chắc dài lắm, nên sẽ chỉ có mở bài và kết bài thôi.
Cảm ơn bạn đã đọc tới đây và đừng thắc mắc rằng sao nói có kết bài mà không thấy?
Kết bài chính là chúng mình sẽ trở thành vợ chồng và về chung 1 nhà đó.
Vợ chồng mình rất hi vọng sẽ có mặt bạn trong ngày quan trọng này để chứng kiến và chia sẽ niềm hạnh phúc này cùng chúng mình.
Một lần nữa, chân thành cảm ơn tất cả các bạn ❤️